Tổng Tài Thực Đáng Sợ
Phan_31
Khác với những nụ hôn trước đây, hắn hiện tại như là đang dụ dỗ, làm giảm bớt đi sự khẩn trương của nàng, hắn hôn đến khi hai cánh môi phấn nộn hồng thuận đáng yêu lên, mới từ từ xâm nhập vào trong, cái lưỡi lửa nóng say mê dây dưa trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, thưởng thức sự ngọt ngào của nàng.
Cả người Lâm Hi Hi run rẩy, cánh tay mảnh khảnh ôm cổ hắn tụt xuống, dừng ở ngực hắn.
Hôn càng ngày càng sâu, càng lúc càng mang tính cướp đoạt dọa đến nàng.
Ngoại trừ lần chiếm doạt hai năm trước, nàng chưa từng tiếp xúc qua chuyện nam nữ thân mật, cho dù là cùng Nhạc Phong ở một chỗ, chỉ cần nàng không muốn, hắn cũng không miễn cưỡng nàng, mà người đàn ông trước mặt này lại như đang chờ sự thích ứng của nàng.
Đêm nay phải làm gì, nàng rất rõ ràng!
Tần Dịch Dương săn sóc cũng đã đủ, nàng khó có thể tiếp nhận, động tác của hắn chậm lại, chờ nàng thích ứng, thậm chí như thể là thói quen.
Đầu lưỡi mẫn cảm bị chạm vào một lần, lại một lần, thẳng đến tận lúc gắt gao dây dưa, lại không buông tha.
Lâm Hi Hi bị nụ hôn yêu thương cùng quyến luyến này làm mờ mịt ý nghĩ. Nàng bắt đầu thiếu tỉnh táo, khí lực trên thân thể bị mài mòn, tùy ý để bàn tay to lớn của hắn chế trụ vòng eo, đem hai người chặt chẽ kết hợp lại với nhau.
Tần Dịch Dương dời nụ hôn, lan tới mắt, lông mi, vành tai rồi thẳng tới cần cổ của nàng.
Lâm Hi Hi bị ép buộc nằm trong lòng hắn, đầu ngầng nên, cảm giác được hắn đang tàn sát bừa bãi trên cần cổ nàng, một trận một trận tê dại lan tới. . . chảy khắp toàn thân.
Cánh tay nhỏ bé của nàng để trên vai hắn, nhưng một chút tác dụng cũng không có.
“Đừng. .” nàng bắt đầu không kiểm soát được thân thể của chính mình.
“A! . . .” Lâm Hi Hi khẽ kêu một tiếng, là do miệng hắn bỗng nhiên ngậm lấy cổ nàng truyền đến một tia đau nhức! “Tần tiên sinh. . .”
“Gọi là Dịch Dương.” Tiếng nói trầm thấp của hắn lọt vào tai nàng.
Sau đó, cả người Lâm Hi Hi nhẹ bẫng, là do hắn vòng tay ôm lấy cả người nàng, hướng về phía phòng ngủ.
Giường lớn trắng noãn, hai thân thể dây dưa ở trên đó.
Đèn cũng không mở, chỉ có vài tia sáng yếu ớt từ phòng khách chiếu vào, Lâm Hi Hi chỉ thấy cánh tay bị thu vào một vòng tay ôm ấp cực nóng của ai đó, cả người đều được vòng tay to lớn ôm ấp yêu thương khiến nàng không khỏi run lên.
Hai năm trước, cũng là như thế này, đen tối làm sao cũng không thể nhìn rõ căn phòng, nàng ngay cả tiếng nói cũng không thể phát ra được, chỉ nhớ rõ miệng bị liều mạng che lấp, chỉ cảm thấy hai chân bị tách ra xa nhau tàn nhẫn mà xuyên qua, đau đớn . . . vô cùng nhục nhã mà . . đau đớn.
“Đèn. . . Mở đèn! Van xin anh! Mở đèn!” Nàng đột nhiên khóc rống lên.
Tần Dịch Dương áp sát thân thể gần như sắp đem nàng tiến nhập vào trong cơ thể chính mình, hầu như cảm nhận được thanh âm tắc nghẽn mà trầm thấp, mang theo mị hoặc mê người, làm theo yêu cầu của nàng, cúi đầu nói một tiếng: “Được.”
Hắn ôm nàng ngồi xuống, vươn tay bật đèn trong phòng.
Cô gái nhỏ trong lòng một bên vai bị lộ ra, áp choàng bị xả ra nhăn nheo bọc lấy nàng, hiện ra da thịt tuyết trắng, trong ánh mắt kia tràn đầy lệ, bị đêm tối không một tia sáng dọa tới.
Tần Dịch Dương nhìn nàng, ngực bỗng nhiên tê rần.
Sự việc hai năm trước đem đến cho nàng một bóng ma ám ảnh, thì ra lại lớn như vậy.
“Không thích tắt đèn sao?” hắn ôm hai bên hông nàng nhẹ giọng hỏi, sủng ái dáng dấp của nàng.
Lâm Hi Hi thanh tỉnh lại, nàng biết chính mình phá hủy sự hứng thú của hắn, hẳn là đem mọi hành động tiếp theo sau của đàn ông chặn đứng lại.
Thế nhưng hắn lại chăm chú hỏi nàng nguyên nhân đòi bật đèn.
Nàng tùy tiện gật đầu, lau nước mắt trên mặt, “Tôi . . . có chút sợ bóng tối.”
Nàng chỉ có thể giải thích như vậy.
Tần Dịch Dương vốt tóc nàng, đem nàng ôm vào trong ngực.
Lâm Hi Hi đột nhiên cảm thấy bản thân hẳn nên thỏa mãn, có những người nguyện ý ra tay giúp nàng, yêu cầu của hắn cũng không quá đáng, chỉ là nàng quá mức lo sợ.
Dù sao việc thu mua Nhạc Thị lớn như vậy hắn đều dám làm, nàng còn có nguyên nhân gì không chấp nhận chứ?
Nghĩ tới đây, nàng chủ động tiến vào vòng ôm của Tần Dich Dương, cắn cắn môi, hắn chăm chú nhìn nàng cởi dây lưng áo choàng.
Tần Dịch Dương nhìn động tác của nàng, ánh mắt khó hiểu, sau đó dần dần trở nên phức tạp.
Da thịt trắng ngần của nàng lộ ra, từng chút từng chút. . .
“Mong muốn tôi yêu em sao?” Hắn lạnh lùng hỏi.
Ngón tay Lâm Hi Hi run lên, nàng ngừng mọi động tác.
Trên hàng lông mi nàng dính đầy nước mắt, không biết có nên tiếp tục hay không, nàng nghe được trong lời nói của hắn không chút hờn giận.
“Mặc y phục, quay về phòng của em, nghỉ ngơi đi.” Hắn không thích nhìn bộ dạng như vậy của nàng, khuất phục như đang bán thân, hắn cảm thấy có hứng thú với nàng là sự thật, nhưng cũng không muốn nàng rơi lệ mà chiếm lấy thiện cảm của mình.
Lạnh lùng đứng dậy, Tần Dịch Dương lạnh nhạt buông xuống một câu.
Trong ngực Lâm Hi Hi một trận đau nhức!
Nàng chịu đựng ủy khuất trong ngực mà đau đớn kéo tay hắn, bỏ qua toàn bộ suy nghĩ, cầu xin nói: “Vậy ngài vẫn muốn giúp tôi sao?”
Nàng sợ hãi, sợ chọc giận hắn, hắn sẽ đổi ý!
Cánh tay lạnh lẽo ôm lưng hắn, có chút run rẩy, Tần Dịch Dương có thể cảm nhận được sự khẩn trương của nàng, hé ra khuôn mặt tuấn tú có chút lạnh lùng nhưng không như trước đó, cầm lấy tay nàng, cúi người từ từ đến sát hai má nàng.
“Chỉ cần em nghe lời, tôi đã nói, thì nhất định giữ lời.” Lời này như là uy hiếp lại như là cảnh cáo.
Hắn liếc qua bộ ngực tuyết trắng của nàng, bàn tay nhỏ bé của nàng hoàn toàn run rẩy cầm lấy vạt áo, hắn nhàn nhạt nói: “Về phần tôi muốn gì, chờ cho em chuẩn bị tốt sẽ nói tiếp.”
Làn gió nhẹ thổi qua gương mặt, Lâm Hi Hi không thay áo ngủ, nàng mở cửa sổ đón một chút gió buổi ban mai.
Điện thoại di động bên cạnh rung lên, nàng đi nhanh đến tiếp.
“Đến cổng nhà trọ chờ tôi.”
Giọng nói nam tính trầm thấp vang lên. Lâm Hi Hi nhanh chóng lấy quần áo, nhẹ giọng nói: “Được, tôi đến ngay.”
Chương 106: Hiệp định có thể duy trì bao lâu
Gió buổi sáng thổi bay làn váy của nàng, chiếc xe Ferrari đen bóng đã chờ sẵn ở cửa.
Lâm Hi Hi mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, một phần bản kế hoạch cũng đưa tới, nàng chưa kịp thở dốc liền nhận lấy mở ra xem.
Chỉ là nhìn thoáng qua Tần Dịch Dương bên cạnh, trái tim bỗng dưng loạn nhịp.
Kế hoạch vừa mới được fax tới, nói về tình hình cổ phiếu bắt đầu phiên giao dịch ngày hôm nay của Nhạc Thị, nàng xem không hiểu nhiều.
“Nhớ kỹ . . . những thứ này, bắt đầu học từ đầu.” Tần Dịch Dương đảo tay lái, hờ hững nói.
Lâm Hi Hi gật đầu, cắn cắn môi, nhìn toàn bộ những số liệu cùng thuật ngữ ký hiệu khó hiểu, từ từ bắt đầu quan sát.
Thoạt nhìn như hắn đã quên hết toàn bộ chuyện tối qua, nhưng nàng không thể quên được. Sáng nay nàng vẫn còn nhìn thấy những dấu hôn còn lưu lại trên cổ và vai, rất rõ ràng, rất thâm, làm nàng dù che giấu cách nào cũng vẫn thấy rõ.
Cuối cùng chỉ có thể quàng một chiếc khăn lụa tối màu, tạm thời che đi.
Xe cũng không chạy tới công ty ngay, mà đi vào một con đường xa lạ, Lâm Hi Hi cũng không phát hiện, nàng xem rất chăm chú, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ xe soi sáng trên mặt nàng, nổi lên một chút ửng hồng, xinh đẹp dễ thương.
“Xuống xe.” Tần Dịch Dương nhàn nhạt ra lệnh.
Lâm Hi Hi bước xuống mới nhận ra nơi này hoàn toàn xa lạ, là một văn phòng luật sư tư nhân, nàng còn đang nghi hoặc, tay đã bị một người cầm chặt, kéo vào bên trong.
Vừa đi vào liền cảm giác được điều hòa mát lạnh, lòng bàn tay Tần Dịch Dương cũng rất nóng bỏng.
Lâm Hi Hi cẩn thận bước vào theo hắn, nhìn qua thân ảnh cao ngất của hắn, có chút ngây người, nàng không biết vì sao bọn họ lại tới đây.
Đi tới trước một cánh cửa thủy tinh, bên hông nàng căng thẳng, bị hắn ôm đi vào.
Đón tiếp bọn họ là một luật sư còn trẻ tuổi, đôi mắt người này có màu xanh dương nhạt, như là người lai.
“Đã lâu không gặp, Vinson, nói vậy vị này là Lâm Hi Hi tiểu thư sao? Hân hạnh, tôi là Thanh Ngôn, Mục Thanh Ngôn.” Người đàn ông cười đến sáng lạng, vươn tay về phía trước.
Lâm Hi Hi cũng nhẹ nói một câu: “Xin chào.” cùng hắn bắt tay rồi ngồi xuống.
Nàng vừa ngồi xuống chợt nghe có tiếng báo tin nhắn, nàng nhớ kỹ đó không phải là tiếng điện thoại của nàng, mà là chiếc điện thoại xanh dương của Tần Dịch Dương, nàng nghiêng mặt nhìn một chút, quả nhiên là hắn có việc.
Đơn giản xem qua nội dung tin nhắn, Tần Dịch Dương cúi người chống vào thành ghế của nàng, ánh mắt tuấn tú ngưng mắt nhìn mặt nàng: “Công ty còn có việc, em ở chỗ này, xong việc tôi sẽ tới đón em.”
Xong việc?
Xong việc gì?
Lâm Hi Hi ngay lập tức gật đầu một cái, thế nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong chớp mắt có một chút hoảng hốt, hắn sở dĩ cùng nàng thực hiện giao dịch này, là bởi vì một chút yêu thích, chứ không phải thực sự muốn mua bán với nàng sao?
Ý nghĩ này khiến nàng càng hoảng sợ, đối với chính mình cũng có chút trào phúng.
Nàng thực sự thiếu tình yêu sao? Cho nên mới bắt đầu hi vọng xa vời sự chân thành của người đàn ông này?
Rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia mất mát cùng khổ sở, nàng gật đầu: “Tôi đã biết.”
Tần Dịch Dương nhìn nàng, ánh mắt cũng có chút phức tạp, mặc kệ Mục Thanh Ngôn đang ở đó hay không, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nàng, tiếng nói trầm thấp: “Tôi sẽ trở lại ngay lập tức.”
Một cái chớp mắt kia, chóp mũi Lâm Hi Hi có chút chua xót, đây rõ ràng không phải tình yêu, vì sao nàng có thể lại có chút cảm động.
Thấy vậy Mục Thanh Ngôn sửng sốt, hồi lâu cười lớn tiếng, trêu chọc nói: “Tôi sẽ không làm gì Lâm tiểu thư đâu, Vinson, có việc thì cậu cứ đi đi, tôi đảm bảo bà xã của cậu sẽ hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ có cô ấy có thể khinh dễ tôi thôi, được rồi chứ?”
Trong ngực Lâm Hi Hi cả kinh, bị người đàn ông ngả ngớn này dùng từ ngữ kích thích trêu chọc, mặt bỗng dưng đỏ lên.
Ánh mắt Tần Dịch Dương không rời đi Lâm Hi Hi, hồi lâu mới ngẩng đầu liếc Mục Thanh Ngôn, ưu nhã nói: “Biết vậy là tốt, cũng không cần mình phải nhắc nhở cậu.”
Mục Thanh Ngôn tiếp tục cười, sắc mặt rất khó coi.
Quả nhiên dạo trước Lily chạy đến đây uống rượu đều không phải không có lý do, lâu lắm chưa từng thấy Vinson sủng ái một cô gái như thế này.
Cảnh tượng trước mắt này, Lâm Hi Hi rốt cục là thần thánh phương nào?
Rốt cục Tần Dịch Dương cũng rời đi, ánh mắt trong veo của Lâm Hi Hi vẫn dõi theo bóng dáng khuất dần sau cánh cửa của hắn.
Mục Thanh Ngôn ho khan vài tiếng, gợi lực chú ý của nàng quay về.
“Lâm tiểu thư,” hắn bắt đầu bày ra tư thế làm việc ngồi đối diện với nàng, dáng tươi cười, lịch sự nói: “Chúng ta có thể bàn bạc một chút sự việc ngày hôm nay, Vinson đưa cô tới đây, là cần ký tên vào một phần hợp đồng, tôi là người ủy quyền, nói cách khác đưa giao dịch lời nói của hai người trong lúc đó thành hợp đồng văn bản, đưa vào một số quy định pháp luật, đây là nội dung chính thức của hợp đồng.”
Hắn vừa nói vừa đưa tới trước mặt nàng một phần tài liệu.
Lâm Hi Hi giật mình, trong lòng dấy lên một cỗ cảm giác phức tạp nhộn nhạo.
Nàng cẩn thận xem hợp đồng, bên trong nội dung từ ngữ rất độc đoán, không có chút mềm mỏng nào, nàng xem xong hơi nhíu mày.
Cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng lớn, càng ngày nàng càng không thể lý giải, khi đó vì sao hắn lại nói như vậy. Nếu như hắn ra tay giúp nàng, chỉ có duy nhất một điều kiện cần trao đổi, cho dù đó là cả đời nàng.
Cả đời. Cụm từ này, khiến nàng có chút ấm áp, cũng có chút tàn nhẫn.
Thời gian dài như vậy, hắn xác định hắn muốn nàng sao? Là bạn đời cùng người yêu, hắn cứ như vậy quyết định sao?
Hồi lâu Lâm Hi Hi không nói lời nào, hàng lông mi thật dài trong lúc xem xét hợp đồng có chút run rẩy.
“Tôi có thể hỏi rõ một chút chứ? Đây chỉ là hợp đồng, đợi chuyện này kết thúc, hợp đồng sẽ mất đi hiệu lực sao?” Nàng nâng mắt, chăm chú hỏi.
Mục Thanh Ngôn cười nhẹ gật đầu “Đúng vậy.”
Như thế, như thế thì sao?
Lâm Hi Hi không nghĩ ra, hắn muốn cùng nàng trong lúc đó có một đoạn hôn nhân, muốn thân thể cùng toàn bộ con người nàng, chỉ là cần một người trong một khoảng thời gian sao? Hay là. . .
Không có một người đàn ông nào đối với phụ nữ duy trì sự hứng thú mãi mãi, đợi cho sự việc của Nhạc Phong kết thúc, khi đó hợp đồng của hai người cũng chấm dứt, như vậy, hắn không cần gánh vác bất kỳ thứ gì, mà nàng cũng chỉ phải thêm một giai đoạn hôn nhân vào hồ sơ lý lịch.
A . . . Một thời gian hôn nhân.
Lâm Hi Hi âm thầm châm biếm chính mình, đời này, nàng đã định trước không động tới tình yêu, không quan hệ tới hạnh phúc không phải sao?
Thân thể của nàng từng bị chiếm giữ hai lần, một lần là tàn nhẫn, một lần là sai lầm.
Bản hợp đồng này thực sự rất sai lầm.
Chóp mũi Lâm Hi Hi dâng lên một lỗi chua xót, nhưng lại cầm lấy bút, tại góc cuối tờ giấy hạ bút ký tên. Hắn cũng đã ký rồi, đường nét chữ ký mạnh mẽ mà kiêu ngạo không thể kháng cự, nàng chỉ liếc mắt qua, ngực liền dâng lên cỗ khó chịu.
Nàng nên cảm ơn hắn, hắn khiến nàng trở thành người đàn bà của hắn, cũng cấp cho nàng một danh phận thỏa đáng.
Nàng không biết bọn họ có phải là tình cảm yêu mến hay không, đoạn hôn nhân kia có thể duy trì trong bao lâu.
“Lâm tiểu thư,” Mục Thanh Ngôn nhẹ giọng gọi nàng, “Lâm tiểu thư?”
Lâm Hi Hi hoàn hồn, đem tập văn kiện đã ký đưa lại cho hắn: “Như vậy được rồi chứ?”
Mục Thanh Ngôn nhìn thật kỹ, không nghĩ tới việc này lại dễ dàng như vậy, gấp lại văn kiện, hắn lộ ra một nụ cười tươi rói mà lịch sự.
“Sự việc của cô trước đây tôi đã nghe nói qua, có dũng khí đối mặt với Nhạc gia giàu có cùng quyền thế như vậy trên tòa án, Lâm tiểu thư, tôi quả là bội phục cô.” Hắn từ đấy lòng tán thưởng nàng.
Nhớ tới bộ dạng chật vật khi đó, Lâm Hi Hi lắc đầu, “Không cần bội phục tôi, sự chống cự đó chỉ cho tôi hiểu rõ mình là trứng chọi đá, rất ngu ngốc, cuối cùng ngoại trừ tự tôn sắt đá thì cái gì cũng đều mất hết, thua sạch một chút cũng không còn.”
Nàng liếc mắt nhìn hợp đồng, ánh mắt trong veo ngước nhìn, hiện lên một nụ cười chua xót yếu ớt: “Mọi tự tôn của tôi đều thất bại trước người đàn ông này, anh còn bội phục tôi cái gì?”
Chương 107: Cuối cùng cũng không thể thoát khỏi
Mục Thanh Ngôn nhìn cô gái thanh thuần động lòng người trước mặt, có một chút hoảng hốt cùng trầm luân.
Tiếng nói của nàng thực mát lạnh êm tai, như tiếng suối chảy, ánh mắt vừa nhìn qua đã thấy sự đơn thuần, khả năng trái tim nàng cũng chứa đầy thương tích.
Mỗi người có một loại đau thương. Đau lâu dài.
Mục Thanh Ngôn cười cười, không tự giác mà chậm lại tiếng nói: “Lâm tiểu thư , nếu là tôi đứng ở góc độ của cô, biết đâu tôi cũng sẽ giống như cô không ngừng tìm cách, chỉ là tôi muốn nói, căn cứ vào những hiểu biết của tôi về Vinson, thái độ của cậu ấy với cô, đều không đơn giản như nói trong hợp đồng.”
Đôi mắt hắn lộ ra một tia suy nghĩ thú vị, cười nhạt dựa lưng vào ghế ngồi: “Cô sẽ không biết được những người muốn gả cho cậu ấy nhiều bao nhiêu đâu, chỉ là từ đầu đến cuối cậu ấy chỉ chọn cô, mong muốn cô tin tưởng, cậu ấy là người đàn ông tốt, đối xử với vợ mình là tốt nhất.”
Câu nói cuối cùng quả là trêu chọc thú vị, hắn vô thức muốn nhìn nàng cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh toát của Lâm Hi Hi có chút mơ màng, có một chút ửng hồng, nhưng những lo lắng của nàng không hề giảm bớt.
Nàng khẽ hạ lông mi, không buồn nhắc lại.
Mục Thanh Ngôn nhìn biểu tình che giấu xấu hổ, nhìn nàng nói: “Cô trước tiên cứ ngồi ở đây một lát, tôi nhắn tin cho Vinson nói mọi việc đã hoàn tất, cậu ấy nói muốn tự mình tới đón cô.”
Lâm Hi Hi nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần như vậy, nơi này của anh cách Bác Viễn chừng bao xa? Hay là tôi tự mình trở về đi.”
“Chớ, chớ” Mục Thanh Ngôn đứng lên, vẻ mặt tràn đầy khẩn trương, cười cười ngăn cản nàng mà nói đùa, trên trán vẻ khẩn trương có thể dễ dàng nhận thấy.
“Người cô đang ở đây, có chuyện gì xảy ra Vinson sẽ tìm tôi tính sổ, trước mắt cô cứ ngồi đây đi được chứ?”
Quả thật hắn có vài tia cầu xin, Lâm Hi Hi do dự một chút nhưng vẫn ngồi xuống.
Văn phòng luật sư luôn luôn bận rộn, Mục Thanh Ngôn để nàng ngồi trong phòng làm việc rồi đi ra ngoài, để một mình Lâm Hi Hi ngồi trên sofa rộng lớn, có chút buồn chán, thuận tay lấy tập tài liệu sáng nay Tần Dịch Dương đưa cho nàng xem qua.
Những số liệu này, nếu như để ý nghiên cứu, cũng không phải rất khó hiểu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nàng có chút khó hiểu, hôm qua nàng tới khuya mới ngủ được, thân thể rất mệt mỏi nhưng hết lần này đến lần khác đều không ngủ được, nhắm mắt lại hiện ra những hình ảnh, thoáng qua là hai năm trước trong cái đêm đau khổ đáng sợ đó, thoáng qua lại là hình ảnh Tần Dịch Dương ôn nhu vuốt ve, nàng ngủ không được, phảng phất như vòng tay hắn đang lưu lại trên người nàng.
Đêm qua nàng chỉ có thể ôm chăn ngồi đó, chạm đến những nơi vẫn còn bỏng rát dấu hôn trên cơ thể, nửa mộng nửa tỉnh mơ màng ngủ.
Lúc Tần Dịch Dương tới, nhìn thấy nàng dựa vào sofa, khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh, ngủ rất say.
Trên bàn bày ra một phần hợp đồng.
Thật lâu hắn mới thu hồi ánh mắt nhìn nàng, ngón tay thon dài lật xem qua tập tài liệu, tưởng tượng ra lúc nàng đặt bút ký.
Lâm Hi Hi ngủ thật lâu mới tỉnh lại.
Lọt vào tầm mắt là cổ áo sọc đen trắng, anh tuấn tuấn lãng, lộ ra mùi vị người mặc, nhìn bên trái cổ áo, Lâm Hi Hi cả kinh.
Vô thức biết được chính mình đang nằm trong lòng ai, thế nhưng nàng quên mất thời gian, hiện tại là buổi sáng hay buổi chiều?
“Tôi ngủ đã bao lâu rồi?” Nàng nằm trong lòng hắn ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi.
Tần Dịch Dương một tay đem nàng ôm vào trong ngực, tay kia nhìn tài liệu, nghe được thanh âm của nàng, ánh mắt dời tới.
“Khoảng 4 tiếng.” Hắn gấp lại tài liệu, trầm giọng nói.
Trời ạ!!!!
Trong lòng Lâm Hi Hi thở dài một tiếng, nàng cư nhiên ngủ lâu như vậy sao?
“Xin lỗi, tôi cảm thấy hơi mệt, ngài thế nào . . . không đánh thức tôi dậy?” Nàng dùng tay vuốt tóc, xấu hổ không sao tả hết.
“Vì em ngủ rất say. . .” Tần Dịch Dương buông mái đầu nhỏ nhắn xinh xắn của nàng ra, để nàng dựa vào trên tay vịn của sofa, chăm chú nhìn bao quát nàng.
“Em sau này có rất nhiều việc phải làm, có rất ít thời gian nghỉ ngơi.”
Lâm Hi Hi có chút run rẩy.
Nàng nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn, thấy vẻ ôn nhu cùng thương tiếc của hắn, không biết là có mấy phần chân thực, thế nhưng giờ khắc này, nàng không muốn dời mắt đi.
“Đi ăn, buổi chiều chọn vài bộ quần áo, buổi tối theo tôi đi dự một buổi tiệc.” Tần Dịch Dương nhẹ giọng nói, chậm rãi cúi xuống hôn gáy nàng.
Cách một tầng mỏng khăn lụa, môi hắn vẫn nóng hổi như trước, Lâm Hi Hi hơi co rúm lại, nhưng tránh không thoát khỏi khoái cảm này.
Trên cần cổ nàng hơi thở nóng hổi của hắn hít vào thở ra, Lâm Hi Hi lâu lắm mới cất được giọng nói: “Là . . . dạ tiệc gì thế?”
“Cổ phiếu mới của Bác Viễn tung ra thị trường, là buổi tiệc rượu bình thường. . . Tôi muốn em đi cùng.” Tần Dịch Dương thì thầm nói, rất không nguyện ý giải thích cho nàng.
Thân thể nàng thơm mát mê người, nhiều lần có được nàng trong lòng, hắn lúc đó đều nghiêm túc tự hỏi làm thế nào mới có khả năng không bị hấp dẫn, chỉ là hôn, thế nào cũng không đủ.
Hắn có chút tự giễu, chẳng lẽ là chưa có đủ hay là muốn ngừng mà không được?
Hắn không nhìn thấy, cô gái nhỏ trong lòng nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai rộng lớn của hắn, vẻ ưu thương trong mắt cũng bắt đầu tan biến.
Sự chăm sóc ôn tồn như vậy . . . Là yêu sao?
***
Buổi tiệc rượu tối được tổ chức trong đại sảnh.
Đại sảnh được trang trí lộng lẫy, có tiếng nhạc du dương êm tai vang lên, ánh sáng lấp lánh trông thật đẹp mắt.
Buổi chiều, Tần Dịch Dương đưa nàng đến trung tâm mua sắm chọn lễ phục, Lâm Hi Hi thay đổi mấy lần, tận tới khi thay một chiếc váy dài màu tím thanh lịch ánh mắt hắn mới khẽ động đậy, màu sắc quả nhiên là hài lòng. Chiếc váy này ở ngang eo có nhấn một chiếc nơ, càng làm tăng lên đường cong hoàn mĩ của bộ ngực. Bên dưới làn váy lộ ra đôi chân tuyết trắng, đẹp không sao tả xiết.
Ngay lúc nhân viên cửa hàng kinh ngạc kêu lên, Lâm Hi Hi cũng bị người phụ nữ trong gương làm cho hoảng sợ.
Vòng cổ cũng là do hắn chọn, kiểu dáng tinh xảo do chuyên gia làm ra, làm nổi bật chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, Lâm Hi Hi nhìn qua, trong mắt có chút run rẩy.
Nhẹ nhàng cắn môi, không nghĩ tới vòng cổ như vậy cũng có giá lên tới sáu vạn tệ.
Nàng vô thức muốn tháo xuống lại bị ánh mắt hắn ngăn cản.
“Tần tiên sinh, cái vòng cổ này tôi e là chỉ dùng trong lúc này, nhất định phải mua sao?” Nàng vẫn dè dặt từng ly từng tý, trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ ảm đạm cùng mất mát, “Những thứ này tôi cũng không cần, đến khi hợp đồng kết thúc, chỉ sợ rằng ngay cả giá gốc tôi cũng không thể trả lại cho ngài. . . Thật sự quá quý giá.”
Tròn một ngày đêm tâm trạng Tần Dịch Dương có vẻ ôn tồn lãnh đạm, trong giây phút này bỗng dưng xúc động.
Hắn vô thức xiết chặt bàn tay bé nhỏ của nàng.
“Vừa mới bắt đầu em đã nghĩ tới kết thúc sao?” Ánh mắt hắn dời đến, như là muốn nhìn thấu nàng.
Lâm Hi Hi hoảng hốt vội vàng lắc đầu: “Đều không phải. . . tôi. . . . Tôi chỉ suy nghĩ rất thực tế, tôi không hợp với những đồ xa xỉ như vậy, thực sự là thế.”
Khuôn mặt thanh thấu nhỏ nhắn lại ảm đạm một lần nữa, nàng nhẹ nhàng cắn môi, thanh âm như rền rĩ: “Tần tiên sinh, chúng ta mặc đơn giản một chút không được sao?”
Đơn giản một chút, đừng cho nàng nhiều thứ xa hoa như giấc mộng không có thực, sau khi tỉnh mộng, cũng sẽ không phải đau đớn. .
U buồn của nàng khiến ánh mắt hắn dịu dàng đi nhiều, Tần Dịch Dương khẽ xoay người, làn môi mang theo khí thế bá đạo áp vào bên tai nàng: “Đeo nó, không được tháo xuống, sau khi hợp đồng kết thúc vẫn phải mang nó, chứng minh em đã từng là người phụ nữ của Tần Dịch Dương tôi, em – Lâm Hi Hi trên người sau đó vẫn còn lại dấu vết của tôi, em cho là hợp đồng kết thúc là có thể thoát khỏi tất cả có phải không?”
Chương 108: Vợ của tôi, Lâm Hi Hi!
Trong đầu nàng ong ong rung động, Lâm Hi Hi một trận run rẩy.
Những viên kim cương nhỏ vây quanh, dán trên da thịt nàng, giống như là ký hiệu của hắn.
Nàng sớm đã biết hắn sẽ không đồng ý, giống như chiếc khăn lụa kia cũng bị hắn cởi ra ném đi, dấu hôn nhàn nhạt vẫn còn lưu lại trên da thịt nàng, tuyên bố rõ ràng nàng đã từng bị hắn yêu thương.
Người đàn ông này, đến tột cùng là hắn muốn gì?
Lâm Hi Hi hơi nhíu mày, nhìn khí phách ngang ngược của hắn không dám nói thêm nửa lời.
“Còn nữa,” Hắn ôm thắt lưng nàng, cùng nàng gần gũi đối diện, “Tôi nói rồi, không được lại gọi tôi là Tần tiên sinh, gọi là Dịch Dương.”
Lâm Hi Hi gật đầu qua quýt, mong muống mau chóng thoát khỏi bầu không khí này.
Tần Dịch Dương dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thanh âm hạ thấp ôn nhu: “Gọi đi, tôi muốn nghe thử một chút.”
Lâm Hi Hi cả kinh, hiện tại sao? Ở chỗ này?
Lông mi khẽ rung động cho thấy sự nôn nóng của nàng, cánh tay mảnh khảnh nằm trong khuỷu tay tuấn nhã của hắn, không có lựa chọn, chỉ có thể gian nan mà thốt ra hai chữ: “. . . Dịch Dương.”
Thanh âm mềm mại, như lông chim chạm nhẹ vào tim hắn.
Hắn ôm chặt tiểu nữ nhân trong lòng: “Gọi một lần nữa.”
Vài giây trôi qua, khuôn mặt Lâm Hi Hi phiếm hồng, vẻ ôn nhu rõ ràng trong ánh mắt hắn, đã có chút mùi vị bức bách, nàng cắn môi, không muốn gọi lại lần nữa, may mà lúc này nhân viên cửa hàng cũng đi tới, lễ phép nói: “Tiên sinh, thẻ của ngài.”
Bầu không khí bị phá hỏng, đôi mắt đen của Tần Dịch Dương chìm xuống, ưu nhã giơ tay cầm lấy, rõ ràng nhận thấy tiểu nữ nhân trong lòng đang thở phào nhẹ nhõm.
“Tạm bỏ qua cho em.” Hắn rộng lượng nói một câu, ánh mắt thâm thúy nhìn ra tâm tình hắn rất tốt, bàn tay to lớn nắm chặt cánh tay nhỏ bé của nàng, bước ra ngoài.
Buổi dạ tiệc lớn như vậy, trước mắt là ánh đèn pha lê xa hoa, toàn bộ nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nhân đều đến dự, ăn uống linh đình.
Dưới ánh đèn chói mắt, Lâm Hi Hi vừa xuất hiện liền mang tới một sự kinh ngạc thú vị.
Có thể nói mấy vụ kiện của nàng đã làm chấn động toàn thành phố, cô gái có liên quan đến Nhạc thị này tuy nhìn có vẻ yếu đuối nhưng lại toát lên vẻ gì đó rất kiên cường.
Trên người nàng toát lên sự trang nhã cao quý, tư thế trang nhã sánh vai cùng một người đàn ông, mà người đàn ông này diện mạo tuấn lãng kinh người, trong nháy mắt có thể cướp hết tâm trí người khác, trong lúc đôi mắt di chuyển, bị hớp hồn bởi một đôi bích nhân, khiến cho mọi người không khỏi ồ lên.
Lâm Hi Hi cảm giác được mồ hôi toát ra trên lưng nhưng vẫn cố làm tốt những gì đã chuẩn bị, cũng đã có người tiến đến gần. Rõ ràng là hướng về phía Tần Dịch Dương, từng động tác giơ tay của hắn cũng tỏ rõ sự ưu nhã, cao quý lộ ra vài tia bức người, cùng người khác trò chuyện nhưng không hề buông lỏng thắt lưng nàng.
“Tần tiên sinh, không hổ danh là bậc tinh anh trong thế giới tài chính, mấy phi vụ mua bán nổi tiếng ở New York vẫn thật đáng nể phục, nghĩ đến ngài có thể quay về điều hành Bác Viễn, sau này mong muốn có cơ hội hợp tác. . .”
Người đàn ông trước mặt rõ ràng rất phấn khởi, nắm chặt tay Tần Dịch Dương.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian